Ngoại truyện Harry Potter – Hồi 4: Chiếc nón phân loại (Bản dịch)

Ngoại truyện Harry Potter – Hồi 4: Chiếc nón phân loại (Bản dịch)

26/04/2023 CÔNG TY CP ĐẦU TƯ PHÁT TRIỂN GIÁO DỤC STUDYCARE 0 Bình luận

Ngoại truyện Harry Potter - Hồi 2: Hẻm Xéo (Bản gốc)

Chào mừng mọi người đến với một series bài học tiếng Anh do chính đội ngũ StudyCare Education sản xuất – Học Tiếng Anh cùng ngoại truyện Harry Potter. Ở Hồi 3, sau khi nhận được sự giúp đỡ từ gia đình Weasley và lên chuyến tàu đến Hogwarts, Harry và Danny đã rất vui vẻ khi gặp gỡ và làm quen được 2 bạn mới, đó là Ron Weasley và Hermione. Cuối phần truyện, họ cùng trò chuyện với nhau về những cây đũa phép và tên của mấy con cú. 

Đoàn tàu đã yên bình đến được Hogwarts, chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày nhập học đầu tiên? Mời các bạn cùng theo dõi Hồi 4 – Chiếc nón phân loại.

Ngoại truyện Harry Potter

² Góc nhìn của Danny ²

Một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu: "Chúng ta sẽ đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, chúng sẽ được mang về trường sau đó."

Tôi cứ cảm thấy bụng dạ nôn nao vì hồi hộp, mình đã từng ở đây mà. Mình lớn lên ở đây, nhưng tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi đến như vậy chứ? Có phải vì buổi lễ phân loại sắp sửa diễn ra không?

Cả ba chúng tôi nhanh chóng xuống sân ga, tôi thấy Harry rùng mình trong trời đêm lạnh buốt, "Bồ ổn chứ?" Tôi cảm nhận Harry đang choàng tay qua vai của mình.

"Chỉ, chỉ là hơi lo lắng một chút." Tôi bật ra một nụ cười căng thẳng, "Bồ sẽ ổn thôi." Rồi cậu ấy vỗ nhẹ vào lưng của tôi.

Harry và tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Những học sinh năm nhất! Năm thứ nhất! Các bạn đến đây, đừng ngại ngùng! Nhanh chân lên nào!”

Tôi và Harry cùng bước đến chỗ bác Hagrid, Ron đi theo sau chúng tôi.

“Chào Harry, chào Danny,” Hagrid hớn hở.

“Chào bác Hagrid.” Tôi và Harry đồng thanh.

“Woa!"

š›š›

 

 

"Nhanh nhanh lên thuyền đi nào, mỗi thuyền không chở quá bốn người!" Bác Hagrid kêu to, rồi chỉ vào một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, tôi, Harry, Ron, và một cậu bé tên Neville cùng lên chiếc thuyền này.

"Mọi người đã lên thuyền hết chưa?" Lão Hagrid ngồi một mình một thuyền, la lên lần nữa. “Xong rồi thì - đi thôi!!!”

Cả đoàn thuyền rời bến cùng lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng, như mặt gương sáng lấp lánh. Tất cả mọi người đều im lặng, chăm chú ngước nhìn tòa lâu đài đồ sộ trước mặt.

"Wow, tôi không thể tin được Hogwart lại có thể trông hùng vĩ như thế này." Tôi nhìn chằm chằm vào những thứ trước mặt mình.

Tôi cảm giác hình như có ai đó đang nhìn mình, nhưng tôi đã chọn cách làm lơ điều đó.

² Góc nhìn của Harry ²

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, và tôi cũng nhận thấy mọi người đang liếc nhìn cô ấy như thế nào.

“Cậu ấy trông thật rạng rỡ” Tôi nghe Neville lầm bầm. Ron gật đầu đồng tình trong khi ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái cuốn hút đó.

"Tôi không thể chờ đợi để được xếp chỗ nữa rồi." Cô ấy quay sang nhìn chúng tôi và mỉm cười; Tôi cảm thấy hai má mình bỗng nóng bừng lên.

² Góc nhìn của Danny ²

"Các học sinh năm thứ nhất đây, thưa giáo sư McGonagall."

“Cảm ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi là được rồi." Dì Minnie đáp lại.

“Chào mừng các con đến Hogwarts. Bây giờ, còn ít phút nữa, các con sẽ đi qua những cánh cửa này và tham gia vào lớp học của mình. Nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ tham dự buổi lễ phân loại để xếp vào các ký túc xá. Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Ravenclaw, nhà Hufflepuff, và nhà Slytherin. Trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá cũng giống như gia đình của con vậy. Thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Nếu vi phạm các quy tắc, các con sẽ bị mất điểm. Cuối năm, nhà nào có nhiều điểm nhất sẽ nhận được chiếc cúp nhà.”

Tôi để ý thấy một con cóc ngồi gần dì Minnie, Neville giật mình và phóng nhanh về phía đó.

“Trevor!” Cậu ấy reo lên rồi ôm lấy con cóc của mình; tôi dì Minnie nhìn chằm chằm vào Neville.

“Dì Minnie - Ý con là, thưa giáo sư, con xin lỗi về chuyện này. Cậu ấy cứ bị mất con cóc của mình hoài, chúng con đã tìm thấy con cóc đó cách đây vài tiếng nhưng lại bị mất lần nữa. Con thật xin lỗi về điều này!" Tôi nói và cảm thấy rằng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Dì Minnie gật đầu và khẽ mỉm cười. "Buổi lễ phân loại sẽ bắt đầu ngay lập tức." Sau đó, dì ấy bỏ đi.

"Chính xác thì phân loại chúng ta vô các nhà là sao?" Harry hỏi Ron và tôi, câu hỏi đó đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các bạn khác.

“Chắc là họ cho mình làm kiểm tra gì đó”, tôi nghĩ vậy.

“Anh Fred ảnh nói là đau lắm. Nhưng chắc là ảnh nói chơi thôi. Bồ nghĩ sao, Danny? Bồ đã từng lớn lên ở đây mà.” Mọi người đều nhìn tôi.

“Hahaha.” Tôi cười lớn, “Tất nhiên, đó chỉ là một trò đùa, ngớ ngẩn hết sức.” Tôi mỉm cười và nói thêm.

"Sẽ có một cái nón; cái nón sẽ sắp xếp chúng ta vào các nhà. Và nó sẽ không làm đau bạn đâu, nó không cắn hay làm hại gì cả, đừng lo lắng. Chiếc nón có thể đọc được những suy nghĩ của chúng ta, thông minh, sắc xảo và những điều chúng ta che giấu mà chưa từng nói ra, tất cả." Tôi mỉm cười với họ; tất cả mọi người đều gật đầu và cảm ơn tôi.

Nhưng sau đó, có một giọng nói vang lên. “Đó là sự thật, những gì mọi người đã bàn tán trên tàu. Harry Potter đã đến Hogwarts, cùng với Danny Dumbledore." Tôi ngước lên, nhìn thấy cậu bé mà tôi đã gặp ở cửa hàng áo choàng Madam Malkin.

Các học sinh khác bắt đầu thì thầm; họ đang nhắc đến tôi và Harry.

“Ơ kìa, có phải Harry Potter không?”, “Cậu ấy cũng ở đây sao?”, “Không có gì ngạc nhiên khi bạn ấy biết rất nhiều về việc phân loại, bạn ấy sống ở đây mà.” “Bạn ấy không phải là cháu gái của hiệu trưởng sao?”

“Đây là Crabbe và Gyole.” Thằng nhóc tóc vàng bỗng giới thiệu với tôi và Harry hai cậu bé khác, bọn họ nhìn tôi; tôi mỉm cười với họ, nhưng sau đó mặt chúng nó bỗng nhiên lại đỏ ửng lên một cách bất thường.

“Và tao là Malfoy, Draco Malfoy.” Thằng nhóc tóc vàng tự giới thiệu; tôi đã từng nghe Ron nhắc đến tên nó.

Tên của Draco có nghĩa là Rồng trong tiếng Latinh. Tôi nhớ tôi đã đọc được điều đó ở đâu rồi. Tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ gần bên cạnh mình khi Draco giới thiệu tên của nó.

Và rồi Draco quay sang Ron và trừng mắt nhìn cậu ấy: “Mày nghĩ tên tao buồn cười lắm sao? Tao không cần mày phải ý kiến. Nhìn xem, tóc đỏ và bộ áo choàng may tay? Mày chắc hẳn là con nhà Weasley rồi."

Không có gì sai, là dòng họ Weasley! Dòng họ tốt bụng và vui tính. Họ đối xử với tôi rất tốt.

“Mày sẽ nhanh chóng tìm thấy được cả khối gia đình pháp sư khác giỏi hơn tụi này nhiều, Potter à. Mày sẽ chẳng hứng thú kết bạn với tụi hạ đẳng này đâu.” Khi nói câu đó, tôi thấy Draco liếc nhìn một cách khinh khỉnh về phía Ron. “Ở đây, tao có thể giúp đỡ cho mày.” Nói rồi, Draco chìa tay ra và ngỏ ý muốn bắt tay với Harry.

Sao lúc này tôi lại ghét cậu ta như vậy nhỉ; dù cậu ta đã có-vẻ-tử-tế với tôi vào lần gặp mặt đầu tiên. Và giờ thì tôi cảm thấy thật sự ghét thằng nhóc tóc vàng ấy vì thái độ xem thường Ron và gia đình của cậu ấy.

“Tôi nghĩ tôi thừa biết loại người nào sẽ không hợp với tôi, cảm ơn.” Harry từ chối Draco một cách lịch sự, Draco trừng mắt nhìn cậu ấy rồi quay về phía tôi.

“Còn mày thì sao, Dumbledore.” Tôi lại thu hút sự chú ý của mọi người, và tôi bắt đầu ghét nó, điều đó thật sự không thể giấu được.

“Tôi rất muốn, nhưng Draco, cậu thật thô lỗ,” Tôi nói bằng một giọng nhẹ nhàng trước khi Draco có thể trả lời lại. Dì Minnie đã quay trở lại và đập vào vai nhóc đó một tờ giấy. Cậu ta bỏ đi sau khi quẳng lại cái nhìn soi mói về phía chúng tôi.

“Bây giờ các con xếp hàng một và đi theo ta.” Dì ấy ra lệnh.

Dì Minnie dẫn chúng tôi xuyên qua hai cánh cửa lớn rồi mới bước vào đại sảnh đường, gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn, hàng vạn ngọn nến, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao, trông giống như một bầu trời.

“Trần nhà không phải thật đâu. Nó chỉ được yểm bùa để trông giống như bầu trời đêm. Mình đã đọc về nó, trong cuốn “Hogwarts, Một Lịch Sử”.” Tôi nghe Hermione thì thầm, tôi đã thấy những cảnh tương tự trước đây, nhưng hiện tại tôi vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

Tôi thấy Percy và Oliver, cặp song sinh, ngồi ở vị trí của nhà Gryffindor; họ đang nhìn tôi. Tôi mỉm cười với họ rồi vẫy tay, và họ cũng vẫy tay lại với tôi.

Nhưng sau đó, tôi lại cảm thấy bất an một lần nữa, và tôi vội nhìn xuống đúng lúc dì Minnie im lặng đặt một chiếc ghế cao bốn chân trước mặt bọn trẻ năm nhất chúng tôi. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm và đụp, và dơ cực kỳ.

Những suy nghĩ âu lo bắt đầu hiện lên trong tâm trí tôi, như là không biết tôi sẽ bị phân vào nhà nào đây? Sự hoang mang dần bủa vây khắp nơi, và rồi tôi nhìn thấy mọi người đều dán mắt về phía chiếc nón. Trong vài giây ngắn ngủi, không gian bỗng lặng im phăng phắc.

Chiếc nón bất ngờ vặn vẹo, một nếp gấp gần vành nón mở ra, như một cái miệng – thế rồi chiếc nón cất tiếng hát:

“Ờ này ta dẫu không xinh,

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc xảo

Đố nón nào qua mặt ta.

Các người cứ đội nón hoa,

Mũ cối, mũ nồi tùy thích

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra.

Ta đọc được từ trong óc.

Hãy chải đầu và vuốt tóc,

Đặt lên, ta nói cho nghe.

 

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiêng trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chín trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí

Làm sai miễn đạt mục tiêu

 

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm.”

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

Ở giữa bàn chính, Giáo sư Dumbledore đứng dậy và cất tiếng. “Ta có một vài lưu ý đầu kỳ cần thông báo với các trò. Những học sinh năm nhất, tất cả học sinh bị cấm vào Khu vườn tối. Ngoài ra, đây chính là thầy giám thị của chúng ta, ông Filch.” Giáo sư Dumbledore chỉ về phía một ông già ăn mặc rách rưới đứng cạnh một con mèo với cặp mắt đỏ.

Sau đó ông nội liếc nhìn tôi, tôi bất giác cúi đầu để tránh ánh mắt đó, và tôi biết tôi sẽ gặp rắc rối nặng hơn nếu tôi còn lẻn vào rừng lần nữa.

“Đồng thời, ta nhắc nhở các trò rằng hành lang tầng 3 ở phía bên tay phải là nơi không dành cho những ai không muốn chết một cách đau đớn nhất. Cuối cùng, xin cảm ơn.” Tất cả các dì và chú của tôi đều dành cho tôi một ánh mắt thoáng qua, thậm chí họ còn không để tôi kịp đáp lại.

Dì Minnie bước tới phía trước với một cuộn giấy da dày trong tay. “Khi ta gọi đến tên ai thì hãy bước lên phía trước và ngồi vào ghế. Ta sẽ đặt chiếc mũ phân loại lên đầu các em và các em sẽ được phân vào các nhà.”

“Hannah Abbott!”

Một cô bé có hai chiếc má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, ngồi xuống ghế và dì Minnie đội chiếc nón lên đầu cậu ấy, chiếc nón che sụp cả mắt cô bé - yên lặng trong giây lát.

“Nhà Hufflepuff!” Cái nón hô lên.

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoan hô và vỗ tay chào mừng khi Hannah đi đến ngồi ở dãy bàn nhà họ. Tôi nhìn thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.

Ngay lúc này tôi càng ngày càng sợ hãi và lo lắng hơn, tôi không nhận ra tôi bắt đầu run rẩy và cắn móng tay, sau đó tôi cảm thấy ai đó đang nắm lấy tay tôi, nhìn vào tay phải của mình đó là Harry và bên trái là Ron. Điều đó đã làm tôi bình tĩnh lại đôi chút.

“Terry Boot!”

“Nhà RAVENCLAW!”

Dãy bàn thứ hai bên trái vang lên tiếng vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry khi cậu ấy bước đến bàn của họ.

 

š›š›

 

Danny lo lắng đến mức có cảm giác đầu mình sẽ bị nổ tung mỗi khi ai đó được gọi tên. Cậu ấy không biết mình sẽ phải làm gì.

“Mandy Brocklehurst!” cũng vô nhà Ravenclaw, và “Lavender Brown” đã trở thành người đầu tiên được nhận vô Gryffindor, dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay; Harry và cậu ấy có thể thấy rõ hai người anh sinh đôi của Ron huýt sáo mừng, cậu ấy nhìn chằm chằm vào họ và trợn tròn mắt trong sự thất vọng.

Bọn họ nhìn thấy phản ứng của Danny và cả hai bắt đầu im lặng. Những người khác, đa phần là mấy cậu con trai, đều nhận thấy được rằng Danny đang nắm tay Harry và Ron. Điều đó làm chúng bỗng nhiên trở nên bực mình, dù rằng chẳng ai trong số họ hiểu được điều đó có nghĩ là gì.

“Millicent Bulstrode” cậu này được phân về nhà Slytherin. Có thể là do Harry tưởng tượng, hoặc có thể là do cậu ấy đã nghe nói quá nhiều về nhà Slytherin, nhưng quả thật là Harry thấy đám nhà đó không dễ thương chút nào.

Trong lúc này, Danny lại chẳng quan tâm chuyện gì đang xảy ra cả, cô nàng chỉ hy vọng buổi lễ này có thể kết thúc một cách nhanh chóng. Bởi vì nỗi lo lắng của Danny đang dần vượt quá sức chịu được của cậu ấy, khi mà hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, ngày càng dày đặc hơn.

“Justin Finch - Fletchley!”

“Nhà Hufflepuff!”

Danny và Harry đều chú ý đến một vài chi tiết bất thường của chiếc nón phân loại. Đa phần nó đều sẽ thông báo kết quả ngay khi chạm được vào tóc của mọi người nhưng có một số trường hợp, hình như cái nón trở nên do dự rồi mới cất tiếng.

“Seamus Finnigan!” là cậu nhóc tóc vàng đứng cạnh Harry, nó phải ngồi chờ trên ghế gần cả phút trước khi cái nón tuyên bố nó thuộc về nhà Gryffindor.

“Hermionie Granger!”

“Ôi không! Được rồi, bình tĩnh lại một chút”. Hermione thì thầm với chính mình khi cô bé chạy như bay lại cái ghế và chụp ngay cái nón lên đầu.

“A, đúng rồi… vậy thì…hừm…đúng rồi. Ừ... Nhà Gryffindor!!” Cái nón hô lên thật to. Ron nghiếng răng trèo trẹo trong khi Hermione đứng bật dậy và cười thật tươi.

Khi Neville Longbottom, cậu bé cứ hay làm mất con cóc của mình, được gọi tên, nó đi lập cập, đến nỗi có một đoạn ngắn tới cái ghế mà cũng vấp ngã mấy lần. Cái nón phải mất khá lâu mới quyết định được số phận Neville. Cuối cùng thì nó cũng hô lên, “nhà GRYFFINDOR.”

Chỉ còn một vài học sinh, Danny buông tay Harry và Ron ra, bắt đầu cắn móng tay một lần nữa rồi rung rung bàn chân phải của mình. Càng lúc cậu ấy lại càng thấp thỏm lo lắng về buổi lễ này.

“Draco Malfoy”

Draco bước đi khệnh khạng tới trước. Danny nhận thấy hình như thằng nhóc tóc vàng đã đạt được điều ước nguyện ngay lập tức khi mà cái nón còn chưa kịp chạm vô đầu nó thfi đã lên tiếng ngay lập tức, “nhà SLYTHERIN!”

Bây giờ không gian đã bắt đầu thưa dần, mọi người đã rời đi khá nhiều rồi. “Moon”…, “Nott”…, “Parkinson”…, rồi đến hai cô bé sinh đôi, “Patil” và “Patil”…, rồi đến “Perks, Sally-Anne.”

Tuy nhiên, tên của Danny vẫn chưa được gọi, và tất cả các giáo sư cũng bắt đầu nhận ra việc cậu ấy cảm thấy khó chịu như thế nào khi cứ cắn móng tay và mím môi mãi.

"Harry Potter!"

Khi Harry bước tới, cậu ấy nghe được tiếng xì xầm nổi lên khắp bốn phía.

“Có phải giáo sư mới gọi Potter không?” “Có phải giáo sư mới gọi Harry Potter không?”

“Hmm,” Harry nghe được một giọng nói nhỏ đang thì thào bên tai của mình. “Hừm, khó đây. Rất khó. Can đảm có thừa, ta biết. Trí tuệ cũng không kém. Lại có tài năng, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng khẳng định bản thân nữa chứ, thật là thú vị.... Nhưng, ta đưa mi vào đâu bây giờ?"

“Đừng vào Slytherin. Đừng vào Slytherin”. Harry thầm nghĩ, "Không chịu Slytherin hả?” giọng nói lại vang lên nho nhỏ. "Ḿi có chắc không đó? Mi có thể trở nên vĩ đại, mi biết đấy, tất cả đều ở đây, trong đầu mi, và Slytherin sẽ giúp mi trên con đường tiến tới sự vĩ đại, chẳng nghi ngờ gì cả. Được thôi, nếu mi đã dứt khoát thì tốt hơn là về… Gryffindor!!!"

Harry nghe cái nón xướng lên từ cuối cùng đó thật lớn cho cả sảnh đường cùng nghe. Cậu ấy giở nón ra và bước về phía bàn của Gryffindor, chân vẫn còn run rẩy, nhưng miệng thì cười thật tươi. Cậu ấy chỉ cảm nhận được sự thoải mái khi không bị chọn vào Slytherin, đến nỗi không nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ nồng nhiệt dành cho cậu ấy từ nãy đến giờ.

Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay cậu ấy nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên,"Tụi mình có Harry Potter rồi!" Tụi mình có Potter rồi!” Harry ngồi xuống đối diện với con ma mặc áo cổ xếp nếp mà cậu ấy đã thấy trước đó. Con ma vỗ lên cánh tay cậu ấy, khiến cậu ấy rùng cả mình, cảm thấy như vừa bị nắm lấy tay nhúng vô xô nước đá lạnh cóng.

Từ chỗ ngồi này, bây giờ Harry có thể nhìn thấy rõ cái bàn cao trên kia. Harry thấy lão Hagrid ở cuối bàn, đang nhìn về phía cậu ấy và giơ một ngón tay cái lên ra dấu khen ngợi. Harry nhe răng cười lại với Hagrid. Và kia, ở khúc bàn giữa, trên một cái ghế to bằng vàng, là cụ Albus Dumbledore. Harry có thể nhận ra cụ ngay nhờ nhìn thấy chân dung cụ trên tấm thẻ trong gói socolate ếch trên tàu. Mái tóc bạc của cụ Dumbledore là thứ duy nhất trong sảnh đường này tỏa sáng ngang ngửa mấy con ma. Harry cũng nhận ra giáo sư Quirrell, người đã trò chuyện với cậu ấy ở quán rượu Leaky Cauldron. Trông ông khá kỳ dị với cái khăn vành lớn màu tím đội trên đầu.

Harry một lần nữa nhận ra rằng mọi người đang dồn sự chú ý vào một cô gái chưa được gọi tên kia, cậu ấy rất muốn cô ấy ở cùng nhà với mình.

Và bây giờ thì chỉ còn ba đứa học trò chưa phân loại. “Dean Thomas” là một thằng bé da đen cao hơn cả Ron, được phân vào Gryffindow đến ngồi cạnh Harry. “Lisa Tupin” cô bé này được về nhà Ravenclaw, và cuối cùng cũng tới lượt Ron.

Ron nhếch mép và bước lên. Cậu ta ngồi xuống, và khi cái nón được đội lên. Nó lập tức cất tiếng mà không cần đắn đo “À! Lại thêm một Weasley nữa sao. Ta biết phải đặt mi ở đâu... Nhà Gryffindor!” Ron toét miệng cười, lê bước về phía Harry và gần như đổ gục vào chiếc ghế bên cạnh bạn mình.

“Giỏi lắm, Ron, xuất sắc”, huynh trưởng Percy Weasley gào lên đắc thắng. “Zabini, Blaise” được xếp vào Slytherin và cuối cùng là cái tên mà mọi người đang chờ đợi.

“Danny Dumbledore”

Khi nghe thấy tên mình vang lên, Danny hít một hơi thật sâu và bước lên phía trước. Cậu ấy cũng là người cuối cùng được phân loại.

Tất cả giáo sư cũng ngồi nhổm dậy, rướn người lên phía trước, hồi hộp chờ đợi xẽm Danny sẽ được phân vào nhà nào.

² Góc nhìn của Danny ²

Tôi sợ, tôi sợ lắm, đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến ngay lúc này. Sau khi ngồi xuống ghế, dì Minnie liền đặt chiếc mũ lên đầu tôi.

“À á, cuối cùng, một đứa trẻ có khả năng làm tất cả mọi thứ cũng xuất hiện. Mi có một trái tim dũng cảm, táo bạo của nhà Gryffindor, nhưng cũng vui tính, trung thành và chỉn chu như Hufflepuff. Rất thông minh, nhạy bén từ khi mới sinh ra, có vẻ như mi đã đọc hết sách ở thư viện rồi nhỉ, nhóc... Hừm... Ta đã thấy một cái gì đó, à đúng rồi, những mặt tối đã được giấu đi. Xảo quyệt, tham vọng, quyết đoán. Đây chính là, sức mạnh lãnh đạo.” Cái nón chậm rãi cất tiếng.

"Vậy thì, đặt mi ở đâu bây giờ?" - Nó thì thầm.

“Ở bất kì đâu, miễn là tôi có được tất cả những thứ tôi muốn.” tôi lầm bầm.

Tôi đã từng thấy một cuốn sách, một trong những cuốn sách đã luôn ở bên cạnh tôi từ khi tôi còn là một đứa trẻ.

Khi mở nó ra, tôi đã choáng váng trước nội dung câu chuyện. Câu chuyện kể về nữ thần và vị vua quỷ.

Khoảnh khắc tất cả mọi người quỳ xuống trước mặt nhà vua là đoạn truyện mà tôi thích nhất. Mỗi khi đọc đến đó tôi luôn có những cảm xúc kỳ lạ

Nhưng cái phần mà tôi thích nhất, đó là khi tất cả mọi người đều quỳ trước mặt nhà vua. Tôi cảm thấy hình như có một cảm giác kì lạ nào đó đến với tôi khi tôi nhìn thấy hình ảnh nhà vua và những người đang quỳ trước ông ấy.

Tôi đã nghĩ đến những điều mà một vị vua cần phải có: “Lòng dũng cảm, trí thông minh, sự trung thành và tài lãnh đạo. Một vị vua sẽ làm bất cứ điều gì để mọi người phải phục tùng và kính sợ ngài ấy. Đúng, một vị vua phải được nhiều người kính sợ.”

“Hmm... Được rồi, ta nghĩ là ta đã biết... nhà SLYTHERIN!” Cái nón hô lên.

Có những tiếng reo hò, cổ vũ ồn ào cất lên, chủ yếu đến từ bàn nhà Slytherin.

“Hả! Tội nghiệp nhà Gryffindor, ắt hẳn chúng đã nghĩ mình sẽ có được công chúa! Hahaha!”, “Chúng ta đã có được cô ấy rồi! Đúng vậy, đúng vậy!”

Sau đó, dì Minnie cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi.

Tôi nhìn về hướng chú Severus của mình. Chú ấy gật đầu với tôi và nở một nụ cười hiền hòa. Tôi đứng lên, rời khỏi ghế và đi về phía khu vực bàn nhà Slytherin.

Tôi ngồi cạnh Blaise và đảo mắt nhìn về phía dãy bàn ở giữa. Những người bạn nhà Gryffindor của tôi đã rất buồn.

Tôi nhìn chằm chằm vào Oliver, và khẽ cất tiếng với anh ấy “Xin lỗi”.

š›š›

To be continue …

Học tiếng anh cùng hồi 4

 

 

⭐⭐⭐⭐⭐

StudyCare Education

The more we care - The more you succeed

⭐⭐⭐⭐⭐

  • 🔹 Bồi dưỡng Toán - Lý - Hóa - Sinh - Văn - Anh theo chương trình phổ thông Quốc Gia và chương trình học các cấp của các trường Quốc Tế.
  • 🔹 Luyện thi chuyển cấp lớp 9 lên lớp 10, luyện thi tốt nghiệp THPT Quốc Gia, Luyện thi Đại Học.
  • 🔹 Giảng dạy và luyện thi IELTS - TOEIC - TOEFL - PTE - SAT - ACT - GMAT - GRE và các chứng chỉ Quốc Tế.
  • 🔹 Hỗ trợ các loại hồ sơ, thủ tục cấp VISA Du học - Du lịch - Định cư các Quốc gia Châu Âu, Châu Úc, Châu Mỹ.
  • 🔹 Các dịch vụ dịch thuật chuyên nghiệp: dịch thuật chuyên ngành; dịch thuật công chứng; dịch thuật các loại sách, giáo trình.
  • 🔹 Hoạt động hỗ trợ học thuật chuyên môn cao: cung cấp số liệu, dữ liệu khoa học; xử lý các mô hình Toán bằng phần mềm chuyên dụng; cung cấp các tài liệu điện tử có bản quyền: sách chuyên ngành, các bài báo khoa học.

⭐⭐⭐⭐⭐

Công ty CP Đầu tư Phát triển Giáo dục StudyCare

MST 0313301968

⭐⭐⭐⭐⭐

📌 72/53 Nguyễn Văn Thương, Phường 25, Quận Bình Thạnh, TP.HCM

☎ Điện thoại: (028).353.66566

📱 Zalo: 098.353.1175

📋 Brochure: https://goo.gl/brochure

📧 Email: hotro@studycare.edu.vn

🏡 Location: https://goo.gl/maps/studycare

🌐 Visit us online: https://qrco.de/studycare

popup

Số lượng:

Tổng tiền: